GÓA VỢ 5 NĂM – NGÀY TÔI ĐI BƯỚC NỮA, CÔ ẤY TRỞ VỀ
Tôi đứng trước gương, chỉnh lại chiếc cà vạt mà đôi tay bỗng dưng run nhẹ. Năm năm… những mùa mưa nắng lặng lẽ trôi qua, kể từ ngày người ta báo với tôi rằng vợ tôi, Hân, đã rơi xuống vực trong chuyến đi thiện nguyện và không thể tìm thấy thi thể.
Tôi đã sống đủ lâu với nỗi hiu quạnh để hiểu rằng mình không thể chờ thêm nữa.
Hôm nay là ngày tôi đính hôn với Mai – một người phụ nữ dịu dàng, điềm tĩnh, và kiên nhẫn vô cùng với những vết thương trong tôi.
Tôi nghĩ mình đã sẵn sàng.
Nhưng… không hiểu sao, sáng nay tim tôi cứ thắt lại như linh cảm điều gì đó không đúng.
Buổi lễ diễn ra ở khu vườn nhỏ sau nhà hàng mà tôi và Mai đã cùng chọn. Mùi hoa hồng thoang thoảng. Nắng dịu, đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy an lòng.
Tôi nắm tay Mai khi MC gọi tên hai người. Cả hai bước lên, ánh mắt cô ấy sáng lấp lánh, còn tôi mỉm cười gượng gạo, cố giấu sự cồn cào không tên.
“Anh hơi hồi hộp à?” Mai thì thầm.
Tôi gật nhẹ. “Chắc là vậy.”
Mai siết tay tôi, một cử chỉ rất đỗi quen thuộc mà mỗi lần như thế, tôi càng biết mình nợ cô ấy một trái tim nguyên vẹn.
MC vừa cất lời:
“Bây giờ, mời gia đình hai bên tiến lên—”
Rẹt!
Tiếng cửa cổng phía sau sân bật mở.
Mọi ánh mắt xoay lại.
Và tôi chết lặng.
Một người phụ nữ gầy, mái tóc dài buộc thấp, mũ rộng vành che nửa mặt. Nhưng dáng đi đó… trời ơi, tôi không lẫn vào đâu được.
Chiếc nón được bỏ xuống.
Tôi nghe tiếng ai đó hét lên, nhưng tai mình ù đi.
Đôi mắt cô ấy – đen láy, sâu thẳm – nhìn thẳng vào tôi.
Hân.
Vợ tôi.
Người phụ nữ mà tôi đã khóc đến cạn nước mắt khi nhận giấy chứng tử.
Người mà tôi đã thắp nhang mỗi ngày suốt ba năm đầu tiên.
“Anh… vẫn khỏe chứ?” – Giọng cô khàn khàn, nghẹn lại.
Chân tôi mềm nhũn. Tôi lùi một bước.
Mai nhìn tôi, bàng hoàng:
“Đây… là ai vậy anh?”
Không ai trả lời. Tất cả đều đờ ra như tượng gỗ.
Tôi nuốt khan, cố lấy hơi:
“Hân… Em còn sống?”
Cô ấy không gật, không lắc. Chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt như đang xin lỗi cả thế giới.
Buổi lễ tan vỡ ngay trong vài phút. Không ai nói với ai câu nào. Khách thì xì xào. Mẹ Mai khóc. Mẹ tôi thì xanh mét, tay run cầm cập.
Chỉ có tôi đứng yên, gió thốc vào áo vest mà không cảm thấy lạnh.
Hân chủ động mời tôi ra bãi biển gần đó – nơi trước kia hai đứa thường ngồi ngắm hoàng hôn.
Chúng tôi ngồi cách nhau một khoảng vừa đủ để cảm nhận sự xa lạ đã hình thành, nhưng cũng vừa đủ để nghe tiếng tim mình đập loạn.
Tôi nhìn những ngón tay cô đang xoắn vào nhau.
“Hân… Em phải nói gì đi chứ. Suốt 5 năm qua, anh sống như người mất nửa linh hồn. Em biết không?”
Cô cắn môi đến bật máu.
“Em xin lỗi…”
“Xin lỗi?” – Giọng tôi cao lên – “Ngay cả một cuộc gọi cũng không? Một lời nhắn? Một lý do khiến anh không tự trách mình mỗi ngày?”
Hân nghẹn giọng:
“Em… không thể.”
“Vì sao?”
Cô quay đi, nước mắt chảy dài.
Nhưng tôi không dịu lại. Không thể.
“Anh đã nghĩ mọi thứ kết thúc rồi. Anh cố gắng bước tiếp… Anh chuẩn bị xây lại cuộc đời. Nhưng em trở về đúng hôm nay làm gì? Để phá hủy tất cả sao?”
“Anh nghĩ em muốn thế à?” – Cô bật khóc – “Em đã do dự suốt một năm để quay về. Một năm, Tuấn à!”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!”
Hân im lặng hồi lâu. Rồi cô thở hắt, yếu ớt:
“Anh còn nhớ ngày em mất tích không? Thật ra em không rơi xuống vực. Em bị bắt.”
Tôi sững người.
Cô tiếp tục:
“Hôm đó đoàn thiện nguyện bị một nhóm buôn người chặn đường. Em và vài người phụ nữ khác bị đưa qua biên giới. Bị tước hết giấy tờ, không liên lạc được ai. Em bị chuyển qua nhiều nơi… suốt hai năm.”
Tôi thấy tay mình lạnh toát.
“Lúc được giải cứu, em bị suy nhược nặng, không còn nhớ quê quán, tên tuổi. Em ở trong trung tâm phục hồi nhân phẩm gần 8 tháng mới nhớ dần mọi thứ.”
Cô hít sâu:
“Khi nhớ được anh… em muốn trở về ngay. Nhưng quá trễ. Anh đã có cuộc sống mới với Mai. Em không muốn phá vỡ hạnh phúc của anh.”
Tôi nheo mắt, khó tin:
“Thế tại sao hôm nay em xuất hiện?”
Hân lấy trong túi ra một tập hồ sơ. Đưa tôi.
Tôi mở ra.
Giấy chẩn đoán: ung thư xương giai đoạn cuối.
Thời gian còn lại: không quá sáu tháng.
Tôi bủn rủn ngã xuống cát.
Hân nói bằng giọng mỏng như gió:
“Em đã cố nghĩ rằng mình cứ âm thầm nhìn anh từ xa là đủ. Nhưng hôm nay thấy anh đính hôn… em biết mình phải nói sự thật. Em không muốn anh sống cả đời với cảm giác tội lỗi hay hiểu lầm.”
Cô quay sang tôi, nở nụ cười vừa dịu dàng, vừa đau đến xé tim:
“Em không trở về để đòi lại anh. Em chỉ muốn anh biết rằng…
suốt những năm qua, điều duy nhất khiến em cố sống… là hi vọng một ngày được thấy anh hạnh phúc.”
Tôi chôn mặt vào hai bàn tay.
Không biết mình đang khóc hay đang gào.
Tối đó, tôi ngồi một mình trong phòng tối. Không mở đèn. Không làm gì, chỉ ngồi bất động tới khi trời sáng.
Mai đến. Cô đứng ngay cửa.
“Anh có muốn em rời đi không?” – cô hỏi rất nhỏ.
Tôi nhìn cô ấy – người phụ nữ đã chờ tôi suốt 3 năm, đã chăm sóc tôi mỗi lần tôi lên cơn trầm uất, đã chữa lành tôi bằng dịu dàng.
“Anh… không biết phải làm gì nữa.” – Tôi thú thật.
Mai không khóc. Đôi mắt cô chỉ đỏ hoe:
“Em đã thấy giấy chẩn đoán. Em biết anh đang đau thế nào. Nhưng anh ơi… em không trách Hân đâu. Em chỉ muốn biết… anh còn yêu cô ấy không?”
Câu hỏi ấy khiến tim tôi như bị ai bóp nghẹn.
Tôi nghĩ rất lâu. Cuối cùng đáp thật chậm:
“Anh luôn yêu cô ấy. Dù ít, dù nhiều… tình yêu ấy chưa bao giờ biến mất.”
Mai nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt rơi.
“Em hiểu rồi.”
Tôi nắm tay cô:
“Nhưng tình yêu anh dành cho em cũng thật lòng, không phải sự thay thế.”
Mai mỉm cười buồn:
“Em biết. Nhưng con tim anh… bây giờ không thể chia đôi. Không thể vừa lo đám cưới, vừa nhìn người vợ cũ đếm ngược từng ngày sống.”
Cô lùi một bước:
“Em không muốn anh hối hận. Làm người đi cùng anh lúc này… sẽ đau nhiều hơn là hạnh phúc.”
Rồi Mai bước lại gần, đặt tay lên ngực tôi:
“Anh hãy ở cạnh Hân trong những tháng cuối. Em sẽ đợi… hoặc không. Nhưng đó là lựa chọn của em. Còn bây giờ… anh phải lựa chọn của anh.”
Cửa đóng lại nhẹ tênh.
Nhưng âm thanh ấy khiến tim tôi sụp xuống.
Từ hôm đó, tôi chuyển về chăm Hân.
Cô phản đối, nhưng tôi kiên quyết:
“Em đã đi lạc khỏi anh một lần rồi. Lần này, anh không để em đi một mình nữa.”
Những tháng sau đó là chuỗi ngày vừa ngọt ngào, vừa đắng chát.
Chúng tôi nấu ăn, đi dạo, kể cho nhau nghe những chuyện đã bỏ lỡ.
Khi đêm xuống, Hân hay tỉnh dậy vì đau, còn tôi ngồi bên giường, nắm tay cô giữa cơn co giật.
Có lần, cô hỏi:
“Nếu em không mất tích… liệu bây giờ tụi mình vẫn còn hạnh phúc không?”
Tôi đáp:
“Chắc chắn là có.”
Cô bật cười:
“Anh nói dối dở lắm. Nhưng… nghe cũng vui.”
Tôi đặt trán lên vai cô:
“Dù mọi chuyện đã xảy ra thế nào, anh vẫn nợ em một đời.”
Hân khẽ lắc đầu:
“Em chưa bao giờ muốn anh nợ gì cả.”
Một chiều tháng mười, gió biển lạnh sớm hơn mọi năm.
Hân nằm dựa vào tôi. Mắt cô nhắm hờ.
“Tuấn…” – cô gọi rất nhỏ – “Em xin lỗi vì đã làm anh đau…”
Tôi vuốt tóc cô:
“Không có gì phải xin lỗi cả.”
“Anh hứa… đừng sống cô đơn nữa nhé?”
“Ừ.”
“Và… đừng chờ em.” – cô mỉm cười yếu ớt – “Đừng biến những ngày chúng ta có với nhau thành xiềng xích.”
Tôi ôm lấy cô, môi run run:
“Anh sẽ sống hạnh phúc. Em yên tâm.”
Hân mấp máy môi.
Nhưng không còn nói được nữa.
Hơi thở cô nhẹ đi… nhẹ đến mức tôi không còn phân biệt được đâu là sóng biển, đâu là tiếng thở cuối cùng của người phụ nữ đã từng là tất cả đời tôi.
Tôi ôm cô rất lâu.
Cho đến khi mặt trời lặn hẳn xuống biển.
Một tháng sau, tôi đứng trước mộ Hân.
Trong tay, tôi cầm bức thư cô để lại.
“Cảm ơn anh đã cho em những ngày cuối đẹp hơn cả một đời.
Mai là người tốt. Đừng để cô ấy ra đi.
Em đi đây… lần này thật sự đi.
Nhưng anh phải sống, Tuấn à.
Sống thay cả phần của em.”
Tôi gấp thư lại, thở dài.
Trên màn hình điện thoại, tin nhắn của Mai vẫn nằm đó:
“Nếu anh đã đủ bình yên… hãy nói cho em biết anh đang ở đâu.”
Tôi nhìn bầu trời lộng gió.
Rồi nhấn gọi.
Khi giọng Mai vang lên trong điện thoại, tôi không thể nói gì ngay lập tức. Nhưng chỉ nghe hơi thở cô ấy thôi… cũng đủ hiểu rằng cuối cùng, trái tim mình đã đi qua một cuộc hành trình tăm tối và trở lại ánh sáng.
“Mai… Anh đây.” – Tôi nói.
Đầu dây bên kia nghẹn lại một giây.
Rồi Mai khẽ hỏi:
“Anh… đã sẵn sàng trở về chưa?”
Tôi nhìn tấm ảnh Hân trên bia mộ, mỉm cười thật nhẹ.
“Rồi. Anh trở về đây.”
Và gió biển hôm đó mặn như nước mắt – nhưng lại trong như ngày mặt trời mọc sau một cơn bão lớn.











